Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” Ngắn | Gào )
Phần 5: “Hình như có một vì sao vừa vụt qua bầu trời. Hình như có ai đó vừa lướt qua đời tôi.”
Nhiều người không thích mùa hè, vì mùa hè nắng. Nó làm người ta khó chịu. Mồ hôi ướt át, bứt rứt biết bao.
Nhưng tôi lại rất thích mùa hè. Tôi thích những con đường ngập nắng dưới hàng cây xanh, lang thang tận hưởng hương mùa hè thơm mùi hoa cỏ.
Có điều, tôi chỉ là một giọt Sương sớm mai. Sương thì chưa cần cả mùa hè để khiến nó tan biến, chỉ cần một vệt nắng cũng đủ khiến giọt sương bé nhỏ hoá hư không rồi
————————
Khi video call vừa mở lên, tôi ngạc nhiên khi thấy anh và chị bắt đầu trò chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Không phải là tôi không hiểu họ nói gì, chỉ là tôi thấy kỳ lạ thôi. Không, nói đúng hơn là tất cả những chuyện đang diễn ra đều rất kỳ lạ. Chứ chuyện họ giao tiếp bằng ngôn ngữ gì cũng chẳng quan trọng lắm. Vì ở công ty tôi, đối tác nước ngoài rất nhiều, ngoài tiếng mẹ đẻ thì tiếng Anh chính là ngôn ngữ thứ hai.
Tôi tò mò lén lút quan sát chị qua màn hình điện thoại. Người đúng như tên, vẫn luôn đẹp Như Hoa. Tôi “lao vào đời” từ rất sớm. Chắc vì tên tôi là Sương nên sớm Sương gió cũng lẽ thường. Còn chị tên Hoa nên lúc nào cũng dịu dàng như một đoá hoa như thế. Nếu như trước đây học nhạc viện xong, chị theo nghiệp Dương Cầm, thì cũng vẫn là cái nghề nghe tren đã sang trọng, tao nhã, quý tộc y như vẻ bề ngoài của chị vậy.
Chị ấy hỏi anh ấy đang lái xe à? Vẫn chưa tìm được tài xế sao? Tự lái xe vừa mệt vừa nguy hiểm vì thường ngày anh ấy ngủ rất ít. Đường xá lại thường xuyên tắc kẹt, nếu có tài xế anh ấy có thể nghỉ ngơi nhiều hơn khi ở trên xe. Tôi bỗng dưng cảm thấy ở đây mình vô cùng thừa thãi. Họ nói chuyện với nhau rất thoải mái, như một gia đình chứ hoàn toàn không giống một cặp vợ chồng đã tan vỡ. Anh nói với chị rằng vẫn đang nhờ Sương tuyển tài xế mới. Chị hỏi lại: “An Sương, cố bé nhỏ nhỏ người, mặt xinh xinh, trợ lý cũ của anh à?”
Bỗng được nhắc tên trong cuộc trò chuyện, tôi giật mình. Trời ơi, lại tình huống gì nữa đây? Tôi chưa đủ kinh nghiệm hôn nhân gia đình để thấu hiểu được mối quan hệ và tình trạng kỳ quoặc này.
Anh ấy mới thể hiện quyền sở hữu với tôi đến mức khiến môi bật máu. Và ngay sau đó, khi tôi còn đang ngồi cạnh đây, trên chiếc xe này, kế bên anh ấy, anh ấy lại có thể thoải mái nói về tôi với vợ ( dù cho đã cũ ) của anh ấy sao?
Trong lúc tôi còn đang hoang mang tột độ, anh chĩa camera về phía tôi, nói: “Đúng rồi, An Sương đang ngồi kế anh này. Anh đưa Sương về tiện đường mà.”
Tôi đứng hình, còn chị Như Hoa thì xởi lởi qua chiếc màn hình điện thoại, chị tươi cười chào tôi: “Hi baby, How are you?”
Nếu ai có thể ở vị trí của tôi lúc này, mới có thể cảm nhận được hết sự oái ăm của tình huống không biết nên cười hay nên khóc ấy. Anh gọi tôi là “Baby”, chị cũng gọi tôi là “Baby”. Tôi có giống một vai phụ mờ nhạt trong câu chuyện của hai vợ chồng họ không?
Tôi gượng gạo: “Dạ, em chào chị ạ!”
Sau đó, họ bỏ qua tôi, lại tiếp tục câu chuyện dang dở. Chị nói rằng lũ trẻ nhớ và muốn về thăm anh ấy. Giữa tháng 5 chúng sẽ nghỉ hè nên chị sẽ cho bé Lucy ( con gái của anh ) về trước cùng nani, chị sẽ đưa Lucas ( con trai của anh ) về vào đầu tháng 8, do Lucas tham gia Summer Camp. Chị sẽ gửi lịch bay sau khi book vé, anh đồng ý chứ? Anh không thấy phiền chứ? Anh có thời gian chăm sóc Lucy chứ?
Tất nhiên, anh ấy đồng ý.
Họ kết thúc cuộc trò chuyện bằng việc hẹn sẽ nhắn tin kế hoạch hè của con vào tối, sau khi anh rảnh.
Sau khi anh cúp máy, người tôi vẫn cứng đơ ra. Dù cho có “dày dặn” hơn những bạn bè cùng tuổi, tôi vẫn không thể nào hấp thụ những diễn biến nhanh chóng như thế này.
Anh quay sang hỏi tôi:
- Sao thế baby? Đi ăn thôi. Anh còn 1 tiếng 30 phút nữa phải quay lại công ty rồi. Chắc mình ăn gần đây. Sau đó anh còn phải đưa em về rồi quay lại nhanh cho kịp.
Tay anh đặt lên vô lăng, xe chuẩn bị lăn bánh. Tôi bỗng không dừng lại được cảm giác muốn làm rõ chuyện này. Tôi đặt tay lên tay anh như muốn níu lại:
- Khoan đã, em muốn hỏi chuyện này.
Anh phanh gấp, nhăn mặt một chút:
- Rất nguy hiểm, lần sau em đừng dừng anh lại khi anh đang lái xe. Như vậy rất nguy hiểm.
Tôi rụt người lại:
- Em xin lỗi.
Anh thở nhẹ, hạ giọng:
- Không sao, baby. Em nói đi. Chúng ta không có nhiều thời gian nữa.
Tôi bặm môi, khó khăn nói ra nỗi lòng:
- Em là gì của anh vậy.
Bỗng dưng, anh đạp ga, quay vô lăng và lái xe đi thẳng. Sau đó nhếch khoé miệng cười nhẹ nhàng nói với tôi:
- Hoá ra nãy giờ là chuyện này hả? Em ghen sao? Nếu có chuyện gì cần giấu giếm em, anh có thể từ chối điện thoại mà.
Tôi im lặng. Người đàn ông này quá đỗi trưởng thành so với tôi. Mọi việc anh ấy làm, tưởng chừng như rất vô lý, đến cuối cùng cũng bị anh ấy làm cho thành có lý.
- Ở bên cạnh anh, em có thể đừng ghen tuông được không? Phụ nữ khi ghen sẽ bớt quyến rũ và khiến đàn ông mệt mỏi. Còn em là gì của anh? Em nên tự trả lời được câu hỏi đó chứ.
Anh nói với âm điệu rất nhẹ nhàng, trầm ấm và chân thành. Anh đang biến câu hỏi của tôi thành câu hỏi tu từ sao? Nếu như lúc này tôi cứ giãy đành đạch lên đòi một câu trả lời, thì chẳng phải sẽ trẻ con và nực cười quá sao?
Tôi bèn nói:
- Nhưng em không muốn ở trong một mối quan hệ không rõ ràng. Anh thích em ư? Anh yêu em ư?
Anh vẫn nhìn về phía trước, bình tĩnh lái xe:
- Đúng thế! Anh thích em! Có lẽ anh yêu em.
Trong thoáng chốc, tôi lại rơi vào trạng thái hư không. Hai tai như ù lên. Mặt lại nóng ra và chân tay bồn chồn run rẩy. Anh ấy vừa nói anh ấy thích mình sao? Anh ấy nói có lẽ anh ấy yêu mình sao? Đây là tỏ tình sao? Cảm giác hạnh phúc lan toả như luồng ánh sáng rọi qua trái tim. Tôi như cô gái mới yêu lần đầu. Không, chính xác, tôi là cô gái mới yêu lần đầu. Trước anh, mọi mối tình trẻ con trước kia đều chỉ là vô nghĩa. Anh, chính là tình đầu của tôi.
Xe vẫn đi trên đường. Không khí ồn ã giờ tan tầm không chạm vào chúng tôi được. Ở khoảng khắc này, tôi chỉ thấy có hai người chúng tôi. Tôi và anh.
Rồi anh nói tiếp:
- Baby, công việc của anh rất bận rộn. Nếu anh không quan tâm em, anh sẽ không dành thời gian cho em. Tình yêu của những người giống như anh, chính là thời gian anh dành ra để bên một ai đó. Em hiểu rõ lịch trình của anh hơn ai hết. Vì em đã từng là người sắp xếp nó trong suốt hai năm. Anh thậm chí còn không có thời gian để ngủ. Liệu anh có thể đi ăn riêng cùng ai đó, không phải vì công việc, và cũng chẳng thích họ không? Vậy nên, cưng à, hãy để những lúc bên nhau thật thoải mái. Đừng chất vấn và làm nhau đau đầu. Nếu em cảm thấy khó chịu với mối quan hệ này, chúng ta có thể dừng lại. Ok? Anh không thể mỗi ngày nói với em mấy câu như: “Anh yêu em”, “Anh nhớ em”. Nếu em mong chờ điều đó, thì anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng, nhưng anh khó lòng làm được. Anh nghĩ những biểu hiện của anh với em, đã quá rõ ràng rồi.
Sao nhỉ? Mới phút trước anh cho tôi bay bổng lên mây. Chỉ vài giây sau anh đã dội vào tôi cơn mưa lạnh. Nhưng sao tôi lại chẳng thấy giận dữ chút nào? Tôi… cảm thấy có lỗi.
Đúng rồi, yêu một người đàn ông trưởng thành, thì nên trưởng thành. Yêu một cách trưởng thành chứ? Thay vì đòi hỏi những thứ ướt át. Mà không, chẳng phải anh vẫn mang đến cho tôi sự lãng mạn, những cảm xúc mà trước đây chưa ai mang đến được đó sao? Anh đã thừa nhận rồi. Chính miệng anh đã nói ra điều đó, rằng anh thích tôi, rằng tôi quan trọng nên anh mới dành thời gian bên tôi đó thôi. Vậy mà…
Lúc đó, tôi đã nghĩ như vậy.
Sau này mới cảm thấy, bước vào một đoạn tình cảm mê muội, người ta trở nên nhỏ bé trước đối phương. Không còn muốn tự vệ, không còn cảm thấy mình thiệt thòi. Nghĩ lại thì tình huống này, chẳng phải anh đang “chặn đầu”, “úp sọt”, không cho tôi kịp trở tay đó sao?
Nhưng lúc ấy tôi đâu nghĩ như vậy? Chỉ như cô bé con nghĩ rằng mình đã mắc lỗi gì đó rồi, ăn năn quá.
Tôi liền lí nhí:
- Em xin lỗi. Anh đừng giận.
Anh lấy tay gõ nhẹ vào trán tôi:
- Đáng yêu quá! Anh vẫn nghĩ em người lớn lắm rồi. Hoá ra vẫn còn là một cô nhóc. Xin lỗi babe, anh sẽ chậm hơn để em làm quen với cuộc sống của anh.
Anh dừng xe ở một nhà hàng đồ ăn Trung Hoa. Anh nói rằng đây là quán yêu thích của anh, vì đồ ăn ngon và khá riêng tư. Có vẻ như nó là quán ruột của anh thì phải. Bởi ngay từ khi bước vào, quản lý đã nhận ra anh:
- Anh Minh ạ! Phòng như mọi khi đúng không anh?
Anh vẫy tay, khẽ gật đầu.
Thậm chí khi chúng tôi vào phòng, anh cũng không cần gọi món. Phục vụ tự đưa món lên. Chắc, anh đã quá quen thuộc với nơi này, và họ cũng đã quá quen với thực đơn anh luôn gọi rồi.
Rồi anh nói với tôi:
- Tháng 5 Lucy về, em hãy chơi với con bé nhiều hơn. Lucy rất dễ thương và thông minh. Em cũng sẽ thích con bé thôi.
Nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy rất vui. Khi yêu, ai cũng muốn trở thành một phần trong cuộc sống của đối phương. Và việc được tiếp xúc thân thiết với những người mà họ yêu thương nhất, chứng minh họ tin tưởng và cảm thấy an toàn khi mình bước vào đời họ.
Chúng tôi nói về nhiều chuyện khác nữa. Anh dặn tôi một ngày nữa đi công tác Philipine rồi, tài liệu đội tôi chuẩn bị ngày mai sẽ họp để brainstorm lần cuối. Hợp đồng này rất quan trõng
Vậy đó, “hẹn hò” với người trưởng thành thật thú vị. Bạn sẽ được chuyện trò với họ về những thứ ngoài yêu đương, nhưng vẫn vô cùng cuốn hút. Đối với tôi, đây chính là lãng mạn. Ngồi đối diện anh, như nhìn thấy trước mặt mình là ánh sáng.
Ăn xong, anh đưa tôi về nhà để quay lại công ty cho kịp cuộc họp với Ban giám đốc. Trên xe, tôi chần chừ rồi cũng nói với anh:
- Mình có thể tạm thời chưa cho mọi người trong công ty biết chuyện của mình không?
Anh nhếch mép cười:
- Em nghĩ nhiều rồi. Đây không phải trong phim. Đừng lo nhiều quá. Hãy để mọi thứ tự nhiên.
Tôi không hiểu hết ý của điều anh nói. Anh luôn như vậy, không hẳn là úp mở gì, nhưng cũng không dễ dàng để hiểu hết thâm ý bên trong.
———
Tối hôm ấy về nhà sớm, tôi muốn thay đổi tâm trạng một chút, nên ngồi bên cửa sổ, định đọc một cuốn sách cho bớt suy nghĩ linh tinh. Dù gì, thì một chân đã bước vào đoạn tình cảm này, không thể cứ mãi lo lắng như thế được. Chi bằng cứ để số phận an bài, bước nốt chân còn lại, cùng anh đi một đoạn đường… Xem được bao xa?
Hình như có một ngôi sao vừa mới vụt qua bầu trời. Nhưng nó đi nhanh quá, khiến tôi không dám chắc là nó vừa đi ngang qua nữa.
Đã rất nhiều lần tôi nhìn vào bầu trời đêm qua khung cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời rộng lớn qua khung cửa bé tí teo, tôi thấy mình thật nhỏ bé.
Nhỏ bé giữa thế gian rộng lớn, có phải là một cảm giác rất cô đơn?
Khi nghĩ tới gia đình mình, tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn khi thắc mắc về sự thoải mái và tự nhiên của anh với vợ cũ khi nãy. Chắc những người đang yêu, à không, mới yêu như tôi sẽ thường nhạy cảm hơn bình thường. Chuyện chia tay rồi làm bạn bè, chẳng phải là rất nên sao? Vì họ còn con cái nữa mà.
Gia đình tôi, cũng gần giống như thế.
Nghĩ tới hai chữ “gia đình” bỗng tôi nhớ “cơm nhà” đến lạ.
Rất lâu rồi, tôi không có một bữa cơm nhà đúng nghĩa. Nhà ở đây là có cha có mẹ, có người thân quây quần, cùng nhau nấu bữa cơm đoàn viên. Tôi không phải đang hoài niệm, cũng chẳng phải đang than phiền… Chỉ là bâng quơ suy nghĩ thế thôi. Ngày còn đi học, thôi chỉ có hai việc đi học và làm thêm, hai mươi tư tiếng/ ngày cũng không tài nào đủ. Tôi đi làm thêm nhiều như vậy, không phải bởi thiếu tiền. Ngoài việc tích luỹ kinh nghiệm vì mục tiêu phía trước, còn là bởi tôi không muốn mình rảnh rỗi ngắm thời gian trôi.
Gia đình tôi không quá giàu có, nhưng cũng chẳng nghèo. Bố mẹ rất yêu thương và vẫn luôn cho tôi đủ đầy trong khả năng của họ.
Chỉ là đến một ngày, bố nói với mẹ con tôi rằng: “Anh xin lỗi.” , “Bố xin lỗi.” Câu xin lỗi đôi khi nặng lòng lắm. Người ta xin lỗi bởi chẳng còn biết phải nói tiếp điều gì.
Còn mẹ lại trả lời vố bằng ba chữ: “Cám ơn anh.”
Và rồi, hai câu nói tưởng chừng như nhẹ nhàng như thế… Sau đó, bố mẹ tôi chỉ còn là bố và mẹ của tôi, họ không là vợ chồng nữa. Bố mẹ ly hôn khi tôi mười tám tuổi. Đúng sau khi tôi vào đại học được một tuần. Tôi chưa từng oán trách bố, đây là sự thật. Dù thật khó tin thì nó cũng là sự thật.
Không phải cố tỏ ra cao thượng, không phải là giả vờ. Mà là hoàn toàn không một chút oán trách. Thực ra, bố có lẽ đã không còn tình cảm với mẹ từ rất lâu rồi. Bố mẹ chẳng bao giờ cãi nhau cả. Nhưng vẫn “đến ngày đến giờ” thì đường ai nấy bước. Chẳng phải ngẫu nhiên họ ly hôn sau khi tôi đủ mười tám tuổi, đúng không? Một đời quá dài để sống bên người mình không yêu, bố mẹ đã đợi mười tám năm… để có thể sống theo cách mình muốn. Tôi luôn nghĩ rằng mình là người có lỗi khi khiến bố mẹ mình phải hy sinh, gắng gượng ngần đó thời gian. Quả thật quá dài. Mặc dù tôi biết rằng, bố không yêu mẹ, nhưng cũng không hề ghét mẹ. Chỉ là vẫn câu nói cũ, người ta hay nói cả ngàn lần “một đời quá dài”, ai rồi cũng muốn được sống cho mình thay vì sống cho người khác suốt cả một đời.
Bố mẹ tôi yêu nhau, nhưng lúc đó họ chưa sẵn sàng để kết hôn vì còn quá trẻ. Nhưng biết dùng từ nào đây: “Thật không may”? liệu có phù hợp, mẹ trót mang thai tôi khi mới chớm bước qua mười bảy. Và thế là, tôi chào đời khi cả hai mười tám tuổi mới vài tháng vài ngày.
Bố mẹ đã rất bỡ ngỡ khi tôi chào đời. Họ dở dang nhiều thứ, từ ước mơ cho tới việc học hành. Cả hai đều không học đại học, bởi mẹ phải chăm sóc tôi. Còn bố phải đi làm công nhân. Cho dù gia đình nội ngoại cũng đôi phần hỗ trợ, nhưng mọi người cũng không giàu có gì, nên bố mẹ vẫn tự thân là chính. Sau này, khi tôi lên lớp bảy, bố mẹ mới có cho riêng mình một cửa hàng vật liệu xây dựng. Dần dần phát triển lên. Lúc ly hôn, cửa hàng ngày nào đã trở thành công ty cũng gọi là khá, nhưng bố để lại hết cho mẹ con tôi.
Đúng là, bố có người phụ nữ khác. Bố áy náy về điều đó. Bố xin lỗi. Công ty bố để lại cho mẹ, cũng vì bố áy náy. Năm ấy bố mới ba mươi bảy tuổi thôi, nhưng ai nhìn vào cũng đoán gần năm mươi vì trông bố già hơn tuổi rất nhiều. Mẹ bảo, bởi bố suy nghĩ nhiều, bố đã vất vả nhiều rồi. Lúc bố mẹ ly hôn, bạn gái bố ( bây giờ đã là vợ, tôi đã gọi cô ấy là dì ), có bầu ba tháng. Chắc vì cô ấy có bầu rồi, nên bố mới có can đảm dứt khoát đoạn tình cảm này với mẹ tôi.
Tôi hỏi mẹ rằng: “Mẹ có buồn không?”
Mẹ nói với tôi: “Mẹ buồn.”
Rồi mẹ lại hỏi: “Con có giận bố không?”
Tôi hỏi ngược lại mẹ: “Mẹ muốn con giận bố không?”
Mẹ điềm tĩnh trả lời: “Không, hãy thương ông ấy. Ông ấy đã quá khổ tâm rồi.”
Tôi nằm ôm mẹ, rồi lại hỏi:
- Thế mẹ có yêu bố không?
Mẹ mỉm cười xoa đầu tôi:
- Tất nhiên là có chứ. Nhưng bây giờ thì không biết nữa, vì cả đời mẹ có biết ai khác ngoài bố con đâu?
Ừ nhỉ? Mới mười bảy tuổi rưỡi đã mang bầu, mười tám tuổi hơn một chút xíu đã làm mẹ. Từ khi là một đứa trẻ đã yêu bố tôi rồi ở bên bố ngần đó năm như thế, mẹ làm sao biết ai khác để mà yêu?
- Mẹ yêu bố sao mẹ vẫn để bố đi?
Mẹ thở nhẹ:
- Thế mẹ giữ bố lại để làm gì? Vì mình yêu người ta, nên càng không muốn thấy người ta ở bên mình mà khổ tâm, không vui vẻ được.
Tình yêu của mẹ có được xem là cao thượng? Tôi không biết nữa. Dẫu gì họ cũng đã có một phần đời từng rất đẹp đẽ bên nhau.
Tôi nghĩ trên đời này không ai hiểu bố hơn mẹ hiểu bố. Cũng chẳng ai có thể thương bố nhiều hơn mẹ thương bố. Nhưng cuối cùng, mẹ cũng để bố đi, để bố sống lại thanh xuân mà bố đã từng đánh mất. Mẹ bảo, nếu chẳng may bố có làm gì có lỗi, thì là với mẹ, chứ không phải với tôi. Cả cuộc đời ông ấy đã vì tôi mà cố gắng, dãi dầu sương nắng vì kiếm sống nuôi nấng, chăm sóc gia đình này. Dù ai có nói thế nào, gia đình khác sẽ xử lý tình huống này khác chúng ta ra sao, mẹ nói, người trong cuộc chúng tôi hãy văn minh nhất vì nhau. Bố của tôi mãi mãi cả đời này luôn là bố của tôi, không thay đổi. Bố yêu thương tôi. Vậy nên dù thế nào hãy mãi yêu thương bố.
Tôi không giận ai cả. Thực sự đấy. Bạn bè tôi đều không tin điều đó. Họ nói dì là tiểu tam gì đó. Nhưng tôi không quan tâm. Sống bên người đàn ông không còn yêu mình nữa, mẹ chắc hẳn rất đau lòng. Mẹ để bố đi khi bố muốn đi chính là quyết định đầy thương yêu nhất mà tôi từng biết. Tôi yêu cả hai, và tôi sẽ tôn trọng quyết định của họ.
Mẹ tôi còn trẻ, lại rất xinh đẹp. Mẹ sẽ hạnh phúc thôi. Sẽ có người đàn ông yêu thương mẹ và ở bên mẹ.
Sau khi bố mẹ ly hôn, bố sống với người mới, còn mẹ thì bận rộn với công ty vật liệu xây dựng. Chúng tôi gần như rất ít khi gặp gỡ vì ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Nhưng ngày nào nếu không gọi được điện thoại cho tôi, bố mẹ cũng đều nhắn tôi hỏi han lo lắng như tôi vẫn còn là đứa con gái nhỏ.
Khi mẹ có bạn trai, tôi đã xin phép mẹ ra ngoài ở riêng. Ban đầu, mẹ tưởng tôi giận chuyện mẹ có người mới… nên thậm chí đã chia tay với chú ấy. Tôi phải cố giải thích với mẹ rằng tôi đã đi làm, có thể tự lo cho bản thân nên muốn có một căn hộ của riêng mình. Tạm thời thì thuê trước đã. Nên mẹ mới đồng ý.
Đã nhiều năm trôi qua rồi, bố mẹ vẫn luôn áy náy với tôi. Thằng ku em, con của bố và dì kế thấm thoát sắp vào lớp 1.
Nhà người ta thì không muốn con cái yêu đương sớm. Nhà tôi thì bố mẹ lại cứ lo con gái cứ thế mà ở vậy cả đời.
Cả bố lẫn mẹ đều hối thúc tôi chuyện yêu đương. Bố mẹ sợ rằng, vì chuyện của bố mẹ mà tôi sinh chứng… Sợ Yêu. Tôi luôn cười đáp lại họ rằng: “Con không sợ. Chỉ là con bây giờ, đang quá bận để yêu.”
Vậy đấy, có những cuộc chia tay “êm đềm” như vậy. Không thù hằn, không dằn vặt và cũng chẳng chút đay nghiến nhau. Nghĩa nặng tình sâu thế nào cũng chẳng bằng đến lúc cần tử tế, hãy tử tế với nhau đến cùng.
Không phải vì người trong cuộc không từng yêu thương nhau, không đau lòng khi rời đi. Mà bởi có những thứ đến thời điểm bắt buộc phải diễn ra, và có những chuyện đến lúc bắt buộc phải kết thúc.
Đối với thế gian ngoài kia, phần lớn đều sẽ nhìn gia đình tôi với ánh mắt dè bỉu, nhìn tôi với ánh nhìn thương hại. Họ không thể hiểu được vì sao bố mẹ tôi chia tay nhau với cái gật đầu nhẹ nhàng của mẹ tôi như thế? Cũng chỉ nghĩ thói thường ở đời đàn ông đến một lúc nào đó quen chơi bời phản bội. Họ không thể hiểu và chúng tôi cũng không cố gắng phân trần. Đâu có thể điều khiển suy nghĩ của tất cả mọi người đều sẽ như mình. Không thể.
Có lẽ vì gia đình tôi như vậy, nên tôi luôn thấy chuyện tan - hợp ở đời là lẽ rất đương nhiên. Không nên cố chấp ôm hoài bi luỵ. Tôi bước vào chuyện tình cảm nào, cũng luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chia tay. Khoảng thời gian đẹp nhất sẽ thành ký ức buồn nhất khi tan vỡ. Thế nên tôi đã chọn lựa: Không yêu quá đậm sâu.
Nhưng cuối cùng thì, điều bản thân muốn, không phải lúc nào cũng được vũ trụ an bài. Mình nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ vướng vào chiếc lưới của ai… Để rồi sớm mai thức giấc, mắc kẹt trong thứ tình cảm chẳng biết phải thoát ra từ lối nào.
————
Miệng thì nói rằng không muốn cho đồng nghiệp biết mối quan hệ giữa tôi và anh. Nhưng tôi lại rất tò mò xem có ai để ý sự thay đổi của mình hay không. Vì có chút việc cần xin dấu của phòng nhân sự, nên sáng hôm sau, tôi đã lên gặp chị trưởng phòng. Trong lúc đợi chị ấy xem văn bản, tôi buột miệng hỏi:
- Chị, bên mình phòng nhân sự hay chuẩn bị hoa cho nhân viên mới và sinh nhật đúng không?
Chị vẫn xem tài liệu, không ngước lên nhìn tôi, vừa cười vừa đáp:
- Hâm! Cô vòng vo quá! Định hỏi chị hoa trên bàn cô cả tháng nay ai chuẩn bị chứ gì? Học đâu tính quanh co.
Tôi cười ngại ngùng:
- Chứ ai vậy? Không phải chị thì ai tốt với em vậy?
Chị trưởng phòng đan hai tay vào nhau, chống cằm ngước mắt lên nhìn tôi:
- Chị ước chị trẻ lại 10 tuổi như cô, để được trai tán lãng mạn sến súa giả vờ thần bí như các cô cậu. Nó sếnnnnnnn mà nó phô trương thúi dã mannnnn. Nhưng dễ thương mà đúng không?
Lúc này mặt tôi đã hơi… biến sắc. Theo cách nói của chị ấy, thì có vẻ như, người tặng hoa cho tôi, không phải là Mặt Trời rồi. Trong lòng tôi có chút hụt hẫng không hề nhẹ.
Rồi chị lại cúi xuống ký tiếp xấp giấy tờ của tôi.
- Thằng Quang đó! Thế nó vẫn chưa tỏ tình à? Nó nhờ chị chuẩn bị cho cô. Mà nể con lãnh đạo nên tôi làm đấy! Sau này làm dâu hào môn, đừng quên công chị vun vén cuộc tình này nhé Sương. Thế lực của cô ở cty này lớn quá nhé, con dâu chủ tịch, em họ giám đốc.
Tôi tròn mắt:
- Em họ ai cơ ạ?
Chị cười:
- Thôi bà ơi, chị em với nhau, giấu ai chứ phòng nhân sự biết hết. Chị biết cô là em họ sếp Minh lâu rồi. Sếp Minh đợt trước kêu chuyển cô qua đội dự án. Để tránh việc anh là sếp trực tiếp của em. Sau này khó thăng tiến cho cô, sợ cô bị mang tiếng Con ông cháu cha ấy. Có anh trai cưng thế còn gì nữa. Mấy sếp bên mình đều thế cả, không bao giờ cho con cháu trong nhà làm trực tiếp dưới trướng. Thằng Quang cũng phải đi từ dưới đi lên. Mà nó năn nỉ ỉ ôi xin về đội cô đó. Nó qua cty mình gặp bố mà tia gái nhanh quá! Đợt cô qua Đội Dự Án, hoa cũng là ý của Quang đấy! Người ta chân thành như vậy, mình cũng đáp lại chút đi. Cứng quá à! Chị là chị đổ luôn cho rồi! Haha
Sao? Tại sao Quang lại làm thế?
Tại sao Mặt Trời lại nói tôi là “em họ”.
Công việc của tôi, vị trí của tôi, cuộc sống của tôi, vốn trước nay vẫn tưởng do tự tôi làm chủ, hoá ra đều do người khác sắp xếp sao?
Họ có quyền gì làm như thế với tôi?
Mặt tôi tối sầm, gượng gạo chào chị trưởng phòng nhân sự. Trên tay vẫn cầm tập tài liệu mới được ký xong, theo bản năng, tôi đi thẳng tới phòng Mặt Trời, thậm chí còn không gõ cửa. Mặt Trời đang ngồi ở bàn làm việc, thấy tôi không gõ cửa đã vào phòng, liền nhăn mặt:
- Babe, dù có nhớ anh thế nào thì vào phòng em cũng nên gõ cửa. Đóng cửa phòng lại đi.
Tôi không có tâm trạng đùa vui với anh ấy. Chỉ dứt khoát hỏi:
- Tại sao anh nói với mọi người công ty em là “em họ” của anh mà em lại không được biết? Tại sao anh sắp xếp công việc của em cũng không nói với em? Anh xem em là con búp bê đặt đâu ngồi đó, bảo sao làm vậy, gọi là gì thì gọi sao?
Mặt Trời vẫn rất bình tĩnh, anh đứng dậy, ra đóng cửa phòng, khoá chốt lại, kéo rèm.
Rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ đằng sau.
Cảm thấy ấm ức, cảm thấy mình như con rối bấy lâu nay, cảm thấy có quá nhiều điều mình không biết và đang bị dắt mũi. “Cái tôi” của tôi bị xúc phạm nặng nề, tôi bật khóc.
Anh vẫn ôm lấy tôi:
- Bình tĩnh nào, bình tĩnh. Lớn rồi, không khóc. Anh sẽ trả lời em từng việc một, được không? Thực ra…
Anh hôn lên những giọt nước mắt ấm ức lăn dài trên má tôi. “Ngoan nào, bình tĩnh lại. Anh thương em mà.
Tôi mím chặt môi:
- Cuối cùng, em là ai?
_____
Tôi rất muốn ở bên anh ấy.
Rất muốn
Rất muốn
Rất rất muốn
Nhưng tôi còn muốn hơn chữ muốn nữa, đó là: ĐƯỢC SỐNG CUỘC ĐỜI MÌNH.
Một mối quan hệ mà khi còn chưa kịp bắt đầu đã thấy như mình bị lừa dối, có còn nên tiếp tục nữa không?
( Còn nữa )
*LTG:
Xin chào các bạn, cám ơn các bạn đã đi đến phần 5 của “Như Đoá Hoa Sương”. Đến phần 5 rồi, dần dần các bạn cũng đã hiểu hơn về nhân vật của chúng ta rồi chứ. Hy vọng các bạn sẽ tiếp tục theo dõi đoạn tình cảm này của cô gái đôi mươi ấy. Khi ta bước vào tuổi hai mươi, hầu hết chúng ta đều mang “cái tôi kiêu hãnh” đối diện với cuộc đời. Chúng ta nghĩ mình đã lớn, đã “từng trải”, hiểu biết lắm rồi. Nhưng thực tế, thời gian trôi đi, sau này nhìn lại, mỗi người đều tự hiểu rằng, bạn của những năm 20 tuổi thực chất vẫn còn là một cô bé non nớt trong hình hài người lớn. Bạn của những năm 20 tuổi chỉ có thể lớn hơn bạn của 16,17, 18 tuổi mà thôi. Cuộc đời là những cuộc hành trình dài, nhờ trải nghiệm mà tích luỹ thành vốn sống. Cho dù trải nghiệm đó, đôi lúc, không mấy vui vẻ.
Mong rằng các bạn tìm thấy một mảnh tâm hồn nhỏ bé đã từng lãng quên của mình, trong tác phẩm này.
Đón chờ phần tiếp theo nhé! ❣️
「cty summer camp」的推薦目錄:
- 關於cty summer camp 在 Facebook 的精選貼文
- 關於cty summer camp 在 我是小布 Hi,I'm Kelsey. Facebook 的最讚貼文
- 關於cty summer camp 在 CTY Programs | Johns Hopkins Center for Talented Youth 的評價
- 關於cty summer camp 在 CTY's Virtual Summer Programs | Johns Hopkins Center 的評價
- 關於cty summer camp 在 Johns Hopkins Center for Talented Youth - Events | Facebook 的評價
- 關於cty summer camp 在 Johns Hopkins Center for Talented Youth Summer camps 的評價
cty summer camp 在 我是小布 Hi,I'm Kelsey. Facebook 的最讚貼文
#美國天才夏校
.
美國有三大天才營,或許應該稱夏校比較適合,(summer camp跟summer school不一樣),CTY(約翰斯霍普金斯大學)、TIP(杜克大學)、CTD(西北大學),其中又以CTY最負盛名,因為出了很多名人,FB創辦人Mark Zuckerberg、google創辦人之一 Sergey Brin…就是其中的幾位。
.
其實本來想認真的整理一下有關CTY的資料,但找越多越會發現自己的微小及不足,因為我也不想把CTY講得多神奇、多難進、多厲害,好像進了CTY之後,每個人將來的成就就一定會很高一樣,我還是相信 #成事在人,進了CTY以後,多了更多不一樣的環境,我想反而會發現自己真的非常的不足,而更努力的去成長。但看完下篇文章,真的會覺得CTY是一個不同的世界🌍。
⬇️⬇️⬇️
http://www.sunweigang.com/display.asp?id=390
.
有興趣的人,網路搜尋「美國 天才營」會有很多相關的資料出來。我當初會選擇讓小布去考試,是因為這個計畫(天才及資優教育計畫,Gifted and Talented Program, 簡稱G&T)的教育方針及理念,跟我的一樣,所以我想讓她試試,看看是否能 #在同齡的孩子中找到相同學習進度的人,或是找到 #可以讓她學習的同齡生。
.
選CTY的原因,除了母校盛名及培育的名人之外,它申請的方式比較簡單,考試就行了,CTY有很多中國學生,有些家長會覺得不喜歡,因為這樣會沒辦法學到語言,但其實到了這樣的階段,對我來說,語言學習已經不是應該考量進去的因素了,這應該是準備考進去之前就準備好的基本條件,而不是進去之後才發現都是中國人,學不到語言。
.
.
✨其實大部分的中國去CTY的孩子都是理科過線,而且大部分理科過線的孩子的英語,都是倒數的節奏。我想在這裏順便提一點,就是我們的孩子不能只靠數學走天下。如果偏科過於嚴重,不僅會影響課堂中的體驗,會影響社交,和長遠的發展。✨
⬇️⬇️⬇️
https://zh-hant.hotbak.net/key/CTY%E5%A4%A9%E6%89%8D%E7%87%9F.html
.
.
「夏校的同學講什麼語言已經不需要太在意了,嘴巴能不能講出有腦的東西才是重點,因為他沒辦法跟人溝通是他的問題,你能不能從他身上學到東西才應該是你在意的事,因為你聽得懂他的語言,你也有辦法跟老師溝通。」我這樣跟小布說。
.
.
✨CTY 建立的初衷,是為了給予有天賦的孩子更高一級學習挑戰的機會,並不鼓勵學生跳級或者以提前入讀的方式來加速完成學業,而是鼓勵學生利用週末或平時時間,特別是暑假來充實和闊展自己的知識內容,對自己的學習能力進行一些挑戰。✨
.
除了CTY之外的另外二所夏校也是非常的知名,CTY是理科強,CTD是文科強,TIP則是南部的哈佛,文理科二項都很強,這三間我其實都想讓小布上上看,但另外二所的申請資料對我來說比較麻煩(媽很懶🙄),所以先取得CTY的門票,之後再用CTY的成績申請其他夏校,是我目前的想法。
.
覺得孩子可以進一步挑戰自己的家長,可以試試不同的方式,參加天才營我覺得是一個很好的挑戰。
.
.
有趣興的人可以都去學校的網站了解看看,下面的連結是中國代辦對於營隊的介紹。
.
CTY(約翰斯霍普金斯大學)⬇️⬇️⬇️
https://posts.careerengine.us/p/5cea227ff2116814ffa3e5d9
.
CTD(西北大學)⬇️⬇️⬇️
https://posts.careerengine.us/p/5cea2271f2116814ffa3e5d7
.
TIP(杜克大學)⬇️⬇️⬇️
https://posts.careerengine.us/p/5cea227bf2116814ffa3e5d8
.
.
現在還是很多家長還是不能接受網課,覺得網課學不到東西🙄,但真的是這樣嗎?網路無國界,不能飛出去,網課是最不浪費時間,也是最直接的學習方式。在不能出國的期間不停止的學習,說真的,也不能停止啊,因為你不前進,別人都在前進🤔🤨。
.
打開你的眼界,才能打開孩子的世界。
Open your mind, open their world.
.
而且不要忘記,
No matter how good you are there's always an Asian better than you!
.
.
❤️這邊有三篇文章分享給真的想了解不同於臺灣教育的家長,雖然作者是以中國為出發點,但我們也是可以從中參考、思考及學習,畢竟中國在很多地方,都跑在臺灣前面,教育就是其中一項。
.
✨创新教育是什么?天才教育是什么?JHU ITGL 创新教育(Creative and Innovative Education)专业解析(一)
⬇️⬇️⬇️
https://www.itglchina.com/thread-720.html
✨百家争鸣的美国天才教育理论如何定义“优秀”?天才儿童的普遍特征是什么?JHU ITGL 创新教育(Creative and Innovative Education)专业解析(二)
⬇️⬇️⬇️
https://www.itglchina.com/thread-721.html
✨约翰霍普金斯大学在美国天才教育实施方面扮演的角色,JHU ITGL 创新教育(Creative and Innovative Education)专业解析(三)
⬇️⬇️⬇️
https://www.itglchina.com/thread-725.html
.
.
最後再附上CTY SCAT考試範例,這是給2、3年級的小朋友考的,其他年級的範例,請點進官網(Sample Questions)裡看😘。
⬇️⬇️⬇️
https://cty.jhu.edu/talent/testing/about/scat.html
.
cty summer camp 在 Johns Hopkins Center for Talented Youth - Events | Facebook 的推薦與評價
Video Info Session (Cantonese) - Learn about CTY Programs. FEB11. 7:30 AM EST. Online event ... Video Info Session (Mandarin) - Learn about CTY Programs. ... <看更多>
cty summer camp 在 CTY Programs | Johns Hopkins Center for Talented Youth 的推薦與評價
... <看更多>